Thứ Sáu, 19 tháng 4, 2013

Ngôi Trường Xưa - Tùy bút

Ngôi trường xưa.

Trường được xây dựng năm 1982, chúng tôi khóa học (1982-1985) là lứa học sinh được học trong ngôi trường mới. Trường được xây dựng bên triền núi, phía trước cổng trường là quốc lộ I. Trường quanh năm mát dịu, vì trước mặt trường là một cánh đồng lúa và xa hơn một chút là biển.
Tuổi thơ và thời trung học chúng tôi được hấp thụ một môi trường thiên nhiên tương đối an bình. Biển, nơi ấy cho chúng tôi những thức ăn tươi và đầy bổ dưỡng. Dân chài thời ấy chỉ đi biển gần bờ. Biển, cho chúng tôi có thể chọn nhiều bãi tắm theo ý thích của mình. Biển, ban đêm cho chúng tôi đốt những ngọn đuốt bằng vỏ xe phế thải để đuổi còng.
Sông Vệ, giòng sông trong lành quanh năm và bãi cát khi bồi khi lỡ. Giòng sông cho chúng tôi tắm vào những buổi trưa hè, cho chúng tôi nhìn những con đập ngăn dòng nước mặn, sông cho những quả dưa hấu đỏ mọng trồng bên bãi cát. Sông có những lúc giận hờn, nhất là mùa đông, những cơn lũ lụt trào dâng nước từ thượng nguồn, mang theo những thân cây to đùng từ trên núi trôi dạt xuống.
Núi, ngọn núi Đá Bạc vừa đẹp vừa có ích. Ở đó dân quanh vùng khai thác đá để xây nhà và trồng khoai lang. Khoai lang là một thức ăn góp phần nuôi sống dân quanh vùng trong những năm tháng đất nước khó khăn.
Lúa là cây lương thực chính của Mộ Đức. Cánh đồng cho chúng tôi những vẻ đẹp khác nhau của nó. Mùa xuân lúa xanh thời con gái, đứng giữa cánh đồng gió biển hòa với nước đồng cho chúng ta thưởng thức sự mát mẽ lạ thường. Lúa khi chín vàng và mùa gặt...
Có lẽ, chính vì vẻ đẹp của thiên nhiên từ quê hương mang lại, mà bạn bè chúng tôi rất nhiều bạn biết làm thơ, thích thơ và yêu thơ.
Ngôi trường trung học đã đưa chúng tôi vào đời đầy vẻ tự tin, vì ở đó chứa đựng tình yêu, tình Thầy và tình bạn. Ở đó, với dung lượng khiêm tốn của kiến thức và tri thức, nhưng nó đã định hình cho ý nghĩa một đời người, còn ở phía trước với những trăn trở về thân phận con người, quê hương, đất nước.
Chúng tôi thì đi xa, nhưng những người Thầy, Cô giáo yêu nghề, yêu người thì bám lại. Ngôi trường và Thầy Cô vẫn cứ ở mãi trong ký ức của học trò.
Mỗi lần nghĩ về mái trường là mỗi lần nghĩ và nhớ về Thầy Cô!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.